Chương 46: Tri kỷ 2

Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du (Bản Dịch)

Cực Địa Phong Nhận

5.267 chữ

19-03-2024

Thư viện này có các loại sách vở, Tô Khải Hạo suy nghĩ một chút, tìm kiếm cuốn sách về sáng tác cơ bản - "Củng cố kiến thức về soạn nhạc". Muốn làm âm nhạc trước hết phải soạn nhạc, sau đó lại thêm lời, hòa âm, v.v... có thể nói, soạn nhạc là nhân tố quyết định hình thành lên một ca khúc.

Tô Khải Hạo không biết, sau khi hắn đến đây, không lâu sau phòng đàn của Hàn Thiên cũng mở cửa, Hàn Thiên đi tới, nhìn thấy phòng đàn của Tô Khải Hạo không có ai, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Không ngờ Tô Khải Hạo đi nhanh như vậy.

Tuy chỉ trong thời gian ngắn, nhưng cô cảm thấy bản thân và Tô Khải Hạo nói chuyện rất hợp ý, có một cảm giác tri kỷ. Không ai biết, lúc đầu cô cũng từng thử cải biên bài "Tịch Dương", bởi vì cô cảm thấy khúc "Tịch Dương" quá bi quan, mà phiên bản Tô Khải Hạo đàn gần như đúng với những gì cô suy nghĩ. Chính vì vậy, lúc trước với cái tính cách của cô cũng không nhịn được hỏi thăm.

Không gặp được Tô Khải Hạo, Hàn Thiên chỉ có thể rời đi. Lúc chuẩn bị rời đi, Hàn Thiên nhìn tài khoản KK trên điện thoại, muốn gửi tin nhắn qua hỏi thêm một chút về chi tiết cải biên của "Tịch Dương". Có điều suy nghĩ một lát, Hàn Thiên vẫn không liên hệ.

"Thôi vậy, ngày mai gặp rồi nói sau đi. Hỏi trên điện thoại như vậy cũng không lịch sự lắm." Nghĩ rồi Hàn Thiên cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn qua.

Cô trở về kí túc xá, lúc này trong phòng kí túc, ba người Chu Hạ Hạ, Lý Dao và Hứa Nam đều có mặt. Chu Hạ Hạ đang chỉnh sửa tiểu thuyết, Lý Dao đang xem điện thoại, Hứa Nam lại mang tai nghe xem một bộ phim truyền hình.

"Hàn Thiên về rồi?"

Nhìn thấy Hàn Thiên, Hứa Nam dù đang đeo tai nghe lại là người đầu tiên phát hiện, cũng không biết cô ấy có lỗ tai thứ ba hay không, cô cười hì hì hỏi: "Đúng rồi Thiên Thiên, ca khúc của cậu luyện thế nào rồi? Nửa tiếng trước lớp trưởng đến phòng chúng ta hỏi, còn ba ngày nữa là ngày học viện chúng ta biểu diễn, lần này chỉ có thể hi vọng cậu giành vinh quang thay cả lớp chung ta đấy."

Lớp trưởng lớp các cô là một cô gái, Hàn Thiên đa tài đa nghệ, biết đánh dương cầm, mỗi lần có tiết mục gì, Hàn Thiên đều là người đại diện cả lớp lên sân khấu.

Có rất ít người biết chơi nhạc cụ, thế nên chuyện đánh đàn trên sân khấu khiến nhiều người cảm thấy vô cùng lợi hại.

Trên thực tế, nhạc cụ cũng không khó học, chỉ có điều phải bỏ tiền. Giống như học dương cầm vậy, nếu như người nào có gia cảnh không tốt thì khó mà học được, bởi vì học phí là một con số rất lớn.

“Biểu diễn ở trường sao?” Hàn Thiên gật đầu: “Tớ biết rồi.”

Lúc này Chu Hạ Hạ cũng không ôn bài nữa, cô nhìn thời gian một chút, cười hì hì nói: “Đã hơn mười một giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi thì tớ còn phải đến trường tập lái xe nữa.”

Cô thúc giục mấy người trong ký túc xá chuẩn bị đi ăn cơm.

Nghe cô nói vậy, Hứa Nam lập tức kêu lên một tiếng, khinh bỉ nói: “Hạ Hạ, đây là cậu đang vội vã muốn đi gặp tình lang của mình đấy à?”

Chu Hạ Hạ học môn thứ ba đã được mấy ngày rồi, lần nào cô trở về cũng sẽ kể chuyện về Tô Khải Hạo cho những người trong ký túc xá của mình nghe, giống như cho bọn họ ăn cẩu lương vậy.

Nghe Hứa Nam nói vậy, mặt Chu Hạ Hạ nhất thời đỏ lên, lập tức nói: “Ai bảo tớ đi gặp Tô Khải Hạo chứ?”

“Lại còn chối à? Tớ đâu có nhắc đến tên Tô Khải Hạo, chính cậu nói ra đấy nhé.” Nhìn thấy dáng vẻ chưa đánh đã khai này của Chu Hạ Hạ, Hứa Nam lập tức cười ầm lên.

Mặt Chu Hạ Hạ lập tức đỏ bừng như con tôm luộc.

Mấy người trong ký túc xá các cô đi ăn cơm, sau đó Chu Hạ Hạ bắt xe đi tới trường học lái xe.

Nhìn thấy xe của Chu Hạ Hạ rời đi, Hứa Nam cảm thán: “Xem ra Hạ Hạ chẳng mấy chốc sẽ thoát ế thôi, vậy là ký túc xá chỉ còn lại ba con chó FA chúng ta. Tớ dự định bốn năm đại học sẽ không yêu đương, Lý Dao, Hàn Thiên, các cậu đừng vứt bỏ tớ nhé.”

Cô ấy cười hì hì nói.

Nghe vậy, Hàn Thiên không nói gì, cô bỗng nhiên nhớ đến người thanh niên mà mình gặp ở trung tâm âm nhạc lúc trước.

Không thể phủ nhận, thanh niên kia mang đến cho cô một cảm giác rất không bình thường.

“A, Hàn Thiên, sao tự nhiên cậu lại có vẻ mặt như thế?”

Lúc này, Hứa Nam giống hệt như thám tử lừng danh Conan, nghi ngờ nhìn Hàn Thiên, nhìn đi nhìn lại.

Hàn Thiên nghe vậy thì bật cười: “Yên tâm đi, tớ không vứt bỏ cậu đâu.” Cô cũng không có ý định trả lời câu hỏi vừa rồi của Hứa Nam.

“Không phải chứ, Hàn Thiên, chẳng lẽ cậu cũng gặp được bạch mã hoàng tử của mình rồi à?”

Hứa Nam kinh hô một tiếng, vẻ mặt vừa rồi của Hàn Thiên rõ ràng là không bình thường.

“Thành thật khai báo, cậu gặp người ta ở đâu hả?”

Trên mặt Hứa Nam lộ ra một tia hưng phấn mà tò mò, thực ra, khi biết tin bạn cùng phòng của mình thoát ế, cô ấy là người hưng phấn hơn bất cứ ai.

Nói xong, Hứa Nam lại lẩm bẩm: “Không đúng, bình thường cậu ngoại trừ ở trường học thì cũng là ở trung tâm âm nhạc thành phố Giang Lăng. Lúc ở trường thì trên cơ bản cậu đều ở cùng bọn tớ, chắc chắn không để mắt đến nam sinh nào. Thế nên, khẳng định là người này cậu gặp ở trung tâm âm nhạc đúng không?”

Hứa Nam nhìn chằm chằm Hàn Thiên, vẻ mặt bát quái.

Nghe Hứa Nam nói như súng bắn liên thanh, Hàn Thiên cười nói: “Lúc tớ ở trung tâm âm nhạc đúng là có gặp được một thanh niên, người này khác với những người khác.”

Hàn Thiên cũng không hề phủ nhận, vấn đề này cũng không nhất thiết phải giấu diếm làm gì.

“Fuck, đúng là có thật à?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!